Mơ là thác đổ

Lâu quá mới lại bịa được một cái có vẻ giống như một truyện ngắn... ngủn.

Nửa đêm thấy ta là thác đổ, tỉnh ra có khi còn nghe

Cô đã nằm rất lâu, nhắm mắt, nghe cái lạnh và màn đêm loang loãng những tia nắng bình minh đang bủa vây mình. Cố nhớ lại những chi tiết trong giấc mơ. Hình như có một ngôi nhà sàn (sao lại là nhà sàn nhỉ?). Anh ở trong đó. Trong mơ, cô không cần nhìn cũng biết anh có ở đó, cũng như trong hiện thực cô luôn biết được sự hiện diện của anh, luôn biết anh đang làm gì, ngay cả khi đang cười đùa ầm ĩ với một đám bạn khác và không hề đưa mắt nhìn về phía anh một lần.

Trong mơ, cô đã cố bình thản đi qua. Nhưng đôi chân lại tự nhiên đứng lại. Hình như cô ngồi xuống bậc cửa. Hình như là chung quanh ngôi nhà sàn đó nhiều gió lắm, gió hoang hoải xô vào lòng cô từng đợt sóng chênh chao. Cái nỗi đau đó, cái nỗi khao khát được dừng chân lại bên anh đó, có phải chỉ trong mơ mới hiện diện?

Cô kéo chăn trùm kín đầu. Mảnh chăn rất ấm. Sáng rồi, nhưng trời vẫn còn lạnh quá. Hơi lạnh đậm đặc tưởng như có thể thấy rõ hình dạng được, nếu vẽ vào truyện tranh thì sẽ thành những vệt cuồn cuộn mờ mờ toả ra từ bốn bức tường gạch, từ mặt đất, từ khung cửa sổ đẫm sương. Cô muốn nhớ lại những lời họ nói với nhau trong mơ, nhưng không thể nào nhớ nổi.

Chỉ nhớ cái cảnh cô bỏ chạy. Anh đã nói một câu gì đó làm cô đau quá. Hihi, cô mỉm cười nhạo mình trong bóng tối ấm áp của cái chăn, bỏ chạy, cứ như là kịch vậy. Cải lương! Sến! Vậy mà trong mơ cô đã bỏ chạy thật, chạy mãi, ngược về cuối con đường quanh co, hai bên là đồi, là rừng, xanh ngút ngàn xanh. Cô đã chạy đến khi ngôi nhà sàn xa khuất tầm mắt, cả thế giới cũng xa khuất tầm mắt, chỉ còn trước mặt và sau lưng là những tán cây xanh lao xao an ủi. Lúc đó cô dừng lại. Rồi cô có khóc không? Trời ơi, không nhớ nữa!

Cũng còn những cảnh sau đó, nhưng cô không nghĩ đến nữa. Đối với cô, giấc mơ chấm dứt kể từ khi cô bỏ chạy đi, xa khỏi anh.

Anh đã nói câu gì?

Cả ngày hôm đó, cô chẳng làm được chuyện gì ra hồn. Trong đầu chỉ có cái màu xanh trong vắt sâu thẳm của ngàn lá, và một nỗi đau không thành hình.

***

- Hôm qua tui mơ thấy bà.

Thằng bạn thân tí toét kể.

- Bà qua nhà tui ngủ. – Nó gõ một cái mặt ngầu vào cửa sổ chat – Con gái hư, tại sao lại qua nhà tui ngủ?

- Chắc tại nhà ông có máy lạnh?

- Đâu có, tui thấy bà nằm dưới đất.

Haha, cô cười.

Một lúc sau nó lại vặn:

- Nhưng tại sao bà lại qua nhà tui ngủ?

- Chắc do tui nhớ ông.

- %$^&&^&^(*!

- Haha …

Thằng bạn chí cốt. Nó đang tự hỏi tại sao lại nằm mơ vậy. Cũng như cô, mỗi lần thức giấc cũng hay tự hỏi sao mình lại nằm mơ thế này thế kia.

Không biết nó có bần thần nghĩ lại những tình tiết trong mơ. Có thấy nao lòng? Có thấy buồn buồn như mất đi một cái gì đó.

Mà sao hôm đó cô đã buồn nhiều vậy chứ? Khi mà trong đời thực, cô cũng đã khóc bỏ chạy đi, từ lâu lắm rồi, và anh đã không hề đưa tay giữ lại…

0 comments: