Tết đến. Thần cảm xúc may áo mới cho các đứa con của mình.
Niềm vui đòi một chiếc áo vàng. Thần gom hết nắng bốn mùa trong năm nhuộm từng sợi vải. Niềm vui chạy tung tăng. Nắng xuân vàng lung linh hoa mai. Nắng hạ nóng rực giòn tan như một tiếng cười. Nắng thu ngọt như mật ong. Nắng mùa đông ấm như một nụ hôn trên má.
Nỗi buồn đòi một chiếc áo xanh. Thần đi nhặt ánh mắt của đại dương thăm thẳm, niềm u uẩn của rêu phong trên những mái nhà xưa. Nỗi buồn cầm chiếc áo trong tay, nó khóc.
Mộng mơ đòi một chiếc áo màu hồng. Khoác áo vào, nó bồng bềnh trôi dưới cơn mưa hoa anh đào tháng tư. Đôi má người thiếu nữ hồng rực lên khi hình bóng một người xuất hiện.
Thất vọng cười nhạo Mộng mơ. Nó chỉ thích áo màu xám. Thần cảm xúc mệt nhoài chạy theo những cơn giông, gom từng sợi mây xám nặng trĩu u uất.
Nồng nhiệt thì hăng hái chạy đi tìm những cánh hồng nhung mịn màng, hứng ánh mặt trời cháy rực cuối hoàng hôn. Nó dừng lại rất lâu để nghe câu chuyện cổ tích của hoa mào gà, và suýt nữa phỏng tay vì chắt ra trái tim nóng bỏng của ngọn lửa. Nó muốn một chiếc áo đỏ thắm nhất thế gian này.
Cứ thế, hết màu này đến màu khác. Những đứa con của thần cảm xúc mặc áo mới và tỏa đi khắp thế giới.
Khi không một màu sắc nào trong vũ trụ còn sót lại, thần cảm xúc thở phào nhẹ nhõm và định đi ngủ. Trời cũng đã tối rồi. Khi xoay lưng lại, trong ánh sáng chập choạng, thần nhìn thấy Lặng lẽ đang đứng sau lưng người, đợi chờ.
Lặng lẽ là đứa duy nhất đã không lên tiếng đòi màu áo nó muốn. Và thần cũng suýt nữa quên hẳn nó.
Không còn màu nào hết! Thần không biết nên thương hay nên trách. Và cuối cùng, thở dài, thần khoác lên người Lặng lẽ tấm áo vũ trụ đen thăm thẳm.
Bạn đừng ngạc nhiên nếu sự im lặng giống như bóng đêm. Có khi nó dịu dàng và bình yên. Có khi nó nặng nề đến ngạt thở. Có khi nó bủa vây người ta đến bức bối. Có khi nó sâu thẳm và lung linh những ánh sao trời.
Thực ra bản thân Lặng lẽ không tội tình gì hết. Nhưng người ta cứ hay mượn tấm áo bóng đêm của nó để che giấu những cảm xúc khác của họ.
Đôi khi, bạn ngồi trong tĩnh yên, và chợt nghe như có một tiếng thở dài từ ngàn xưa vẳng lại.
0 comments:
Post a Comment