Pan's labyrinth
Posted by
Ugly duckling
on Monday, January 22, 2007
Con người ta ai cũng có một thời làm trẻ nhỏ. Một thời tin những câu chuyện thần tiên. Rồi người ta lớn lên, và đối diện với cuộc sống nhiều sóng gió, những câu chuyện ngày xưa trở thành những hoang đường.
Ofelia, cô bé con trong phim, nàng công chúa của vương quốc dưới lòng đất, đã tin vào cổ tích bất chấp thực tại tàn khốc xung quanh. Và bộ phim dường như đã đánh thức một phần trẻ con ngủ sâu trong tâm hồn mỗi người. Cái phần trẻ con ấy háo hức dõi theo câu chuyện cổ, dõi theo nàng công chúa trên đường tìm về vương quốc của mình. Trong khi phần người lớn lại khắc khoải trước hiện thực đẫm máu lửa chiến tranh. Cả đến khi câu chuyện kết thúc, người ta vẫn còn bị phân làm hai nửa. Nửa trẻ con tin vào một kết thúc tốt đẹp. Nửa người lớn thẫn thờ trước kết cục đau lòng. Hay một điều là hạnh phúc và nỗi đau, thành công và mất mát, vui mừng và xa xót, tại cái thời điểm phim kết thúc ấy, hòa quyện với nhau chặt đến mức người ta lặng đi, trái tim như cũng muốn ngừng.
Điệu hát ru trong phim cũng là một sound track tuyệt đẹp. Có lẽ tương đương với bài "The steward of gondor" trong phim Lord of the rings, do nhân vật Pippin hát cho vua Dethenor nghe, khi bên ngoài cuộc chiến bắt đầu, ngút trời khói lửa. Trong "Pan's labyrinth", điệu hát ru không lời ấy cứ như một làn khói lững lờ trôi trong không trung, nối kết các nhân vật, nối kết trái tim của những con người trong thế giới người lớn và trẻ con, những người tin và không tin vào cổ tích, nối kết hai thế giới hiện thực và thần thoại. Bài hát như một lời thì thầm an ủi, như một vòng tay ấm. Dịu dàng, và mênh mang.
0 comments:
Post a Comment