Hàn ký - 1

Tự nhiên nghĩ, nếu có một ngày về hẳn VN, không quay lại đây nữa, chắc tôi sẽ suốt đời khắc khoải nhớ những ngọn gió mùa đông buốt rát đuổi nhau trên đồi. Mùa đông. Tuyết. Băng. Gió hú thê thiết. Lạnh đến cứng đờ cả người. Tất cả chỉ có ở đây thôi.

Những ngày trôi qua giống hệt như nhau. Sáng cố đánh vật với chính mình để chui ra khỏi cái chăn ấm. Mắt nhắm mắt mở lê đến vòi nước rửa mặt. Có khi vừa hất cái chăn qua một bên đã gào lên một bài gì đó, thường thì là "Stair way to heaven", để tự đánh thức mình. And you know sometimes words have two meanings. Tôi thích câu này. Đôi khi lời nói có hai ý nghĩa. Đôi khi mọi suy nghĩ của chúng ta đều gây ngờ vực. Những suy nghĩ, những nghi ngờ, chúng chiếm đầy cái đầu nhỏ bé của tôi trong những ngày tháng này. Mà cuộc sống thì có cho mình nhiều thời gian để suy nghĩ đâu!

Mùa đông năm ngoái, tôi có một cái máy vi tính ở phòng để remote lên lab làm việc. Thế là có khi cả mấy ngày liền không đặt chân ra ngoài trời. Sáng ngủ dậy leo xuống ngồi vào máy. Trưa ngừng tay lôi thức ăn trong tủ lạnh ra, rồi lại ngồi vào máy. Tối leo từ bàn lên giường. Nếu không phải thỉnh thoảng ra hành lang lấy nước, chắc tôi không bước chân ra khỏi phòng. Được ít ngày như vậy, thế giới bên ngoài cửa sổ cũng trở thành lạ lẫm. Thế là cố gắng mỗi buổi lên lab và về, chỉ để giữ cái thói quen bước ra ngoài, nhìn ngắm chung quanh. Mà trường tôi thì đẹp như một bức tranh. Ngay cả trong mùa đông trơ trụi cây cành, những ngọn đồi vẫn đẹp một cách buồn bã và hoang hắt.

Bây giờ cũng gần như vậy. Giữa những lúc ngồi trước máy là thời gian đi từ nhà lên công ty và từ công ty về nhà, cộng thêm thời gian ăn và ngủ. Mới hai mươi tám tuổi đã thấy đời mình cũ mòn.

***

Ba đứa có thói quen ăn vặt vào buổi tối. Lạnh và đói, lúc cúc đi về được gần đến nhà mà nghĩ đến một món ăn gì đó nóng và hơi cay cay thì không cầm lòng nổi. Trước đây thường ăn gà nướng, hoặc mề gà chiên, trong một quầy trước ngõ. Quầy là cái xe quây thêm hai tấm bạt xung quanh, treo đầy những bảng tên món ăn bằng bìa. Cô chủ gầy gầy, lúc nào cũng cười vui vẻ. Cây gà nướng một ngàn, loại cay hay không cay đều xé lưỡi như nhau, vừa đủ để thòm thèm. Được một thời gian, cái xe nhỏ biến mất. Chờ mãi không thấy quay lại nữa. Rồi người ta mang gỗ đến, dựng một cái mái hiên đẹp tuyệt kiểu cổ xưa. Căn nhà được trang trí lại thành một quán ăn cấp cao, có cái lò nướng to khủng bố kiểu cách quay quay những tảng thịt vàng ruộm. Chả biết cô chủ cái xe bán gà nhỏ ngày xưa giờ lưu lạc phương nào.

Tôi thích những người bán hàng rong hoặc buôn bán nhỏ của Hàn. Không có kiểu cân thiếu hoặc gạt gẫm khách hàng. Cũng không có chuyện chửi bới nếu bạn hỏi giá rồi không mua. (Nhưng tôi đã từng bị chửi bới và gạt gẫm bởi những người bán hàng trong một khu Digital Land rất to ở đây). Những người bán hàng nghèo, quần áo cũ kỹ. Họ rất hay cười và hỏi thăm. Họ cũng hay tặng thêm cho bạn những điều bất ngờ. Mua một túi bánh có thể được biếu thêm một cái. Mua túi rau được nhét thêm một hai búp. Có một cô bán bánh mà tôi chỉ mua có vài lần, bao giờ thấy tôi đi ngang cũng gọi vào cho uống nước và sưởi ấm. Có lần tôi và cậu bạn đi chơi rồi lạc đường đến một khu dân cư nhỏ xíu vắng hơ vắng hắt. Đói. Có một hàng quà nhỏ bên đường. Hai đứa ghé vào ăn lòng luộc, hai ngàn một đĩa. Hỏi đường, chị bán hàng chỉ tận tình. Hóa ra phải chờ bus khoảng mươi phút. Chị bán hàng bảo hai đứa cứ đứng chờ bên quầy cho ấm, rồi ra cái máy bán cà phê cạnh đó mua cà phê cho hai đứa uống. Chị trông xe bus đến, hỏi thăm bác tài xế, chờ cho hai đứa lên xe và vẫy tay chào.

Nói tiếp chuyện ăn vặt buổi tối. Gần đây ba đứa lại kiếm ra một món khác. Khoảng chiều chiều, có một bác đậu xe thịt nướng ngay ngã ba gần nhà, bán ở đó đến khoảng 11g tối. Thịt nướng chắc làm từ thịt xay và bột, quết thêm nước sốt mặn mặn ngọt ngọt cay cay, ăn rất giống nem nướng ở VN. Nướng bằng máy đàng hoàng, khoảng hai chục xâu thịt cắm quanh một cái giàn quay, bên dưới là lửa, thịt tự động quay vòng vòng và vàng ươm lên, người bán chỉ việc rút ra quết sốt. Ba đứa ăn được đến bữa thứ hai thì bác bán hàng quen mặt.

Có buổi chiều không muốn ăn cơm, bèn rủ nhau đi ăn thịt nướng. Giấc chiều, có một cô chắc là vợ bác kia, bán thay. Tối mười rưỡi về, bụng đã lại đói, thấy cái xe vẫn còn đó, thế là hăm hở lao vào chén mỗi đứa một cây nữa. Bác múc cho mỗi đứa một ly nước (họ có bán một món khác, mà tiếng Hàn gọi là chả cá, nhưng thật ra là những cây bột có tí xíu vị cá nấu trong nước có nêm gia vị. Thứ nước đó giống nước canh nóng nóng, thơm thơm, uống rất ngon). Ăn xong, cả bọn đứng chờ đèn xanh, vịt lại muốn xin thêm miếng nước. Quay lại xin, bác cho nước xong bảo, ăn thịt nướng nữa không bác cho một cây nhé. Vịt cười toe toét. Nhưng một tay đang cầm nước, tay kia đeo găng da dày cộp, lóng ngóng thế nào cây thịt nướng rơi bộp xuống đường. Chắc nhìn cái mặt vịt thảm lắm hay sao mà bác vội vã an ủi, không sao, không sao, để bác cho cây khác, mỗi đứa một cây. Thế là ba đứa cầm ba cây thịt nữa, lon ton chạy về nhà. Tổng cộng 10 cây trong một ngày.

0 comments: