Café

Cà phê SG luôn là nơi để nói chuyện với nhau. Có những buổi cà phê in rất đậm trong ký ức. Một chiều mưa tơi bời bên hiên của "Hình như là...", nhìn những khóm cây lã tã, hai đứa con gái ngồi co ro, bạn áp những bông hồng trên bàn lên má, và khóc kể về một chuyện tình đã nhạt. Một buổi tối đầy trăng trên gác lửng của cái quán càphê cũ kỹ, có một cây to mọc xuyên mái, cãi nhau vì một chuyện không đâu. Những vòng nước vẽ trên mặt bàn trong cái quán bên đường Hoàng Hoa Thám, khi mình nói lời từ chối một người. Cây mận ở quán Văn Nghệ có những quả màu xanh, trong ánh đèn đêm nhìn như một quả ngọc bích xanh óng dìu dịu tỏa sáng. Một buổi tối ngồi khóc trong Old friend, biết một thời ngốc nghếch đã qua. Và một cái quán toàn bằng gỗ, hôm đầu tiên gặp nhau sau gần hai năm xa cách, anh nắm tay mình ngồi ở đó, nghe nhạc tiền chiến và nhìn bóng lá tre đung đưa trong đêm.

Cà phê Hàn là ...cà phê, và không gì ngoài cà phê. Vào quán là để uống. Không hiểu sao không hề có cảm giác muốn ngồi quán, mặc kệ cái thứ họ mang ra cho mình ngon hay dở (nó ngon thì càng tốt), chỉ cần cái khung cảnh và (những) người bạn bên cạnh là đủ. Bên này, chỉ có hứng bước vào quán khi thấy thèm một ly nước thơm thơm có cream trắng trên mặt. Những cái quán có cửa kính, trang trí nhã nhặn, bàn ghế lịch sự kiểu Tây phương. Vào quán phải đến quầy chọn càphê, xong trả tiền ngay, rồi chờ họ đưa khay ra, nhận lấy và đi về bàn. Uống xong, tám xong, mang khay đi trả. Chủ khách cám ơn nhau. Rất chi là trật tự và lịch sự.

Cái quán mình thích uống tên là Holycino, làm cà phê rất ngon. Cream lâu tan và thơm, ngọt dịu. Những thức uống khác cũng ngon. Bánh ngọt giá vừa phải, cái muffin 1.5$ mềm xốp ba đứa chia nhau vẫn còn dư. Có lần thử quán Dunkin Donut, vốn bán món chính là bánh doughnut, cà phê là món kế tiếp, giá rẻ hơn Holycino. Mặc dù nó tự quảng cáo là cà phê ngon nhất thế giới, nhưng mình không uống hết được ly cà phê, cũng không múc hết được lớp kem quá béo.

Hôm qua Hưng nhỏ ghé chơi. Bốn đứa đi ăn Pizza, đi lòng vòng một hồi, rồi quyết định uống càphê. Holycino đông nghẹt, không còn bàn nào trống. Chạy qua S., vốn cũng nổi tiếng lắm. Cà phê mắc hơn, quán bài trí đẹp hơn, bánh ngọt cũng nhiều chủng loại hơn. Ăn thử một miếng bánh ngọt họ mang ra làm mẫu, khô queo. Cà phê ở đây có vẻ chuyên nghiệp. Phi và Hưng nhỏ chọn hai ly Epresso, nhỏ xíu xiu, có một chút cà phê chỉ bằng cỡ vài cc nằm dưới đáy ly. Nó nhấm thử một chút, đắng ngắt. Ly cà phê sành điệu chỉ là vài giọt nước nâu nâu đắng đắng dưới đáy ly, không hơn không kém.

Muôn đời nó vẫn không biết cà phê ngon hay dở là thế nào. Muôn đời nó vẫn đánh giá những quán cà phê dựa theo cảm hứng, theo tình cảm, theo sự hiện diện của những người bạn. Muôn đời với nó ly cà phê ngon sẽ là ly cà phê dễ uống, tốt nhất là ngọt vừa đủ, thơm dịu, cream ít béo lâu tan, tốt hơn nữa là không phải cà phê, mà là một thứ nước khác ngon hơn và không chóng mặt. Muôn đời nó thèm ngồi trong một quán cà phê càng cũ kỹ càng tốt, càng vắng càng tốt, mặc kệ cái thứ họ mang ra là thứ gì, chỉ cần hạnh phúc và bình yên.

0 comments: