Thả gió cho mây ngàn bay

Dạo này thiệt tình là tâm trạng mình nó u tối, hehe. Không muốn viết blog, vì viết lên lại thấy nó buồn bã chán chường thế nào đó. Vì chuyện các mối quan hệ không vui vẻ, chắc là vậy. Ngột ngạt, chán chường. Có lúc tự hỏi mắc chi phải cảm thấy không vui vậy, mình trước giờ vốn yêu nói yêu ghét nói ghét, vung tay một cái là xong. Nhưng mà khó, khó thiệt. Chuyện bạn bè, đâu có giản đơn chỉ là chuyện nhấc lên đặt xuống. Đôi khi nghĩ, trời ạ, cứ nghĩ đơn giản như trên một blog khác có nói, một mối quan hệ đã đến hồi trục trặc cũng giống một mối duyên đã hết, có kéo nữa cũng gượng gạo khó xử. Cứ việc end nó đi mà bắt đầu một cái khác. Nhưng mà vẫn thấy không được. Còn trách nhiệm giữa người với người. Chỉ đơn giản là đi giữa đường, thấy người ta cần giúp mình cũng có thể giúp được, vậy thì sao lại muốn làm lơ một người bạn?

Tự nhiên hôm nay ngồi đọc linh tinh một hồi, thấy lòng mình nhẹ hẫng. Hình như có cái gì đó được giải quyết.

Nghĩa là vầy, mình còn nhiều thứ phải làm và muốn làm lắm. Vậy thì tập trung làm những gì mình muốn làm đi. Mấy chuyện nhỏ nhặt đừng có quan tâm nữa.

Giả sử như vầy hen, nhìn thấy cái mặt người ta hầm hầm, mình bực. Mình bực, cái mặt mình cũng chả vui gì. Có hai cách để giải quyết, một là tìm cách cho người ta hết hầm hầm, một là lơ đi. Làm lơ thì thấy mình tệ, đâm ra bực chính mình (hehe, vậy mà bây giờ vẫn làm lơ khá lắm rồi á. Xuống cấp dữ chưa! :P ). Giả sử mình bắt chuyện, và cái mặt hầm hầm kia không nói câu nào hết, vậy thì sao? Á, mình bực hơn nữa, và mặt mình chắc cũng khó coi thêm tí nữa. Vậy thì sao đây, é é ... Mình loop, và mình xì chét, hehe ...

Làm sao để đừng bực mình, câu hỏi đó ám ảnh mình một thời gian dài.

Nhưng nếu mình bận rộn một cái gì đó, và mình tập trung vào cái gì đó khác, mình sẽ không có thời gian để quan tâm coi người ta có hầm hầm hay không. Vậy là ổn chứ gì? Đằng nào thì cái người đó cũng đã nhiều lần khẳng định là cái sự hầm hầm của họ chả liên quan gì đến mình, mắc gì mình phải để ý rồi làm cho tình hình bi đát thêm lên!

Vậy, vấn đề hoàn toàn là do mình rảnh quá, nên sinh ra nhiều chuyện, đúng không?

Từ giờ trở đi, ráng tập trung làm những gì mình muốn làm, và đừng để bị loop vì những chuyện nhỏ nhặt (hoặc không nhỏ nhặt lắm) nữa hen !!!!

Có người hỏi tại sao mình xóa mấy cái blog không vui. Nhớ có lần đọc một chuyện, một anh chàng bị bạn tát cho một cái, bèn viết lên cát "hôm nay bạn tôi tát tôi một cái". Ít lâu sau, anh chàng đó rơi xuống nước được bạn kéo lên, anh viết lên đá "Hôm nay bạn tôi cứu tôi khỏi chết đuối". Anh bạn hỏi, sao lúc thì cậu viết trên cát, lúc cậu viết trên đá. Người bạn nói, vì những chuyện không vui giữa bạn bè nên để nó qua nhanh, còn những chuyện tốt đẹp thì nên nhớ lấy.

Blog cũng như là cái tảng đá kia. Lâu lâu mình sẽ coi lại, nên không muốn ghi lại mấy chuyện mà lúc đọc lại sẽ có cảm giác khó chịu. Cảm giác buồn thì ok thôi, nhưng mình sợ cái cảm giác khó chịu.

Sẽ giữ lại cái blog này. Để lâu lâu nếu bực mình sẽ coi lại nó, và tự nhắc mình tập trung vào những việc to hơn.

0 comments: